- Những bài văn hay 20-11 tri ân thầy cô giáo
- Bài văn số 1- Thầy cô như ngọn nến đỏ đốt cháy hết mình
- Bài văn số 2- Cuộc đời có thể mỏng như tờ giấy, có thể sâu như biển
- Bài văn số 3- Hoa biết ơn giọt sương, chim ưng biết ơn bầu trời
- Bài văn số 4- Đèn thắp lặng lẽ trong đêm tối, cửa sổ thầy sáng suốt đêm
- Bài văn số 5- Trái tim sáng rực như kim cương vì luôn biết ơn tình yêu
- Bài văn số 6- Những chiếc lá bay lượn trên bầu trời tạo thành một mảnh tri ân
- Bài văn số 7- Có một nghề không trồng cây trên đất…
“Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi. Có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng. Có hạt bụi nào, vương trên tóc thầy,…”. Sự vất vả của các thầy cô không thể dùng bất kỳ thứ gì đong đếm được. Cứ mỗi năm qua đi, biết bao thế hệ học trò ra đời cảm thấy vững tin hơn nhờ tri thức mà thầy cô truyền dạy. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, mọi người cùng chiêm nghiệm những bài văn hay 20-11 tri ân thầy cô giáo xúc động nhất nhé.
Những bài văn hay 20-11 tri ân thầy cô giáo
Những bài văn hay tri ân ngày 20-11 là một chủ đề của ngày Nhà giáo Việt Nam, bên cạnh những chủ đề khác như vẽ tranh, trang trí tập san, bài thơ 20-11, mẫu báo tường…
Bài văn số 1- Thầy cô như ngọn nến đỏ đốt cháy hết mình
Có người không phải là ảo thuật gia nhưng lại có thể biến hình vuông góc cạnh nhảy múa trong mắt trẻ thơ. Có người không phải là nhà điêu khắc nhưng lại uốn nắn được tâm hồn của những bạn trẻ. Có người không phải là thuyền trưởng nhưng đã đưa các em bơi trong đại dương tri thức. Có một người, cô ấy không phải là anh hùng, nhưng việc làm của cô ấy còn vĩ đại hơn cả anh hùng. Người đã thiết kế tâm hồn con người không ai khác chính là những người thầy!
Thầy cô là sứ giả truyền bá kiến thức, giáo dục những đứa trẻ mới bập bẹ thành người trưởng thành, có hiểu biết. Thầy cô cũng là cố vấn tâm lý của chúng ta, xóa tan đi những trở ngại, sẵn sàng trò chuyện, đồng hành lúc khó khăn.
Thầy cô như ngọn nến đỏ đốt cháy hết mình và soi sáng cho người khác. Thầy cô như người làm vườn nuôi dưỡng chúng ta, vun trồng chúng ta bằng nỗ lực của họ. Thầy cô như bến cảng che chở chúng ta khỏi gió mưa, bão tố.
Tình thầy nghiêm khắc hơn tình cha, tình thầy sâu sắc hơn tình mẹ, tình thầy cao hơn trời, sâu hơn biển. Chính thầy cô là người động viên chúng ta tiếp tục nỗ lực khi đạt điểm cao trong các kỳ thi và nhắc nhở chúng ta đừng tự hào quá sớm. Chính thầy cô là người truyền động lực, cho chúng ta niềm tin vượt qua khó khăn.
Buổi sáng khi học sinh còn đang mơ màng thì thầy cô đã bận rộn bên trang giáo án. Rồi khi đêm tối, qua khung cửa sổ, một bóng người vẫn miệt mài sửa từng con chữ cho học sinh. Giáo viên là những người được kính trọng nhất trên thế giới nhưng họ cũng là người làm việc chăm chỉ nhất thế giới.
Sắp tới đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, xin phép được gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến các thầy cô một ngày lễ vui vẻ, tràn đầy niềm vui, hạnh phúc.
Bài văn số 2- Cuộc đời có thể mỏng như tờ giấy, có thể sâu như biển
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt chúng em đã là học sinh năm cuối. Lời đầu tiên, em xin gửi lời cảm ơn chân thành và kính trọng nhất tới tất cả các thầy cô. Trong 3 năm qua, tất cả các thầy cô đã làm việc chăm chỉ và có những đóng góp quên mình, truyền đạt kiến thức cho chúng em. Khai sáng trí tuệ cho chúng em, uốn nắn hành vi và quan trọng hơn là giáo dục về nguyên tắc sống, trau dồi thái độ nghiêm túc, trách nhiệm, tinh thần lạc quan, dám nghĩ dám làm. Những điều này tạo thành nền tảng khởi đầu tốt đẹp cho sự phát triển trong tương lai của chúng em.
Trong 3 năm qua, các thầy cô đã dành những năm tháng tuổi trẻ tuyệt vời nhất cho chúng em, gánh vác tất cả trách nhiệm với chúng em. Thầy cô đã nỗ lực rất nhiều, chỉ cho đi mà không mong nhận lại bát cứ điều gì. Thời gian có thể cuốn trôi ký ức của chúng em, nhiều điều sẽ bị lãng quên theo thời gian, nhưng chúng em sẽ không bao giờ quên tình cảm nuôi dưỡng của thầy cô.
Cảm ơn thầy cô vì đã giúp chúng em trở nên tự tin để vượt qua chính mình. Thầy cô cũng chứng minh cho chúng em thấy việc học không phải là gánh nặng mà là niềm vui, là trách nhiệm, là chìa khóa dẫn đến một thế giới mà chúng em chưa từng biết đến. Thầy cô đã dạy chúng em mạnh dạn tìm tòi, khám phá bằng chính khối óc và đôi tay của mình. Điều này đã giúp chúng em được bơi trong đại dương tri thức và khiến cuộc sống tràn ngập những điều bất ngờ!
Cảm ơn thầy cô đã cho chúng em hiểu rằng chúng ta có thể học hỏi từ những thất bại, vượt qua những trở ngại trong khó khăn và tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Thầy cô đã đặt vẻ đẹp vào trái tim chúng em và cho chúng em những lời dạy, những hiểu biết sâu sắc về cuộc sống. Từng chi tiết trong bài giảng của thầy có thể sẽ bị lãng quên theo thời gian nhưng sự nhiệt tình, lòng dũng cảm, tình yêu thương của thầy cô sẽ luôn đọng lại trong trái tim các thế hệ học trò.
Cảm ơn thầy cô đã cho chúng em hiểu rằng: Cuộc đời có thể mỏng như tờ giấy, có thể sâu như biển, bao la như bầu trời, và chúng ta phải tự mình quyết định. Mọi vấn đề mà thầy cô dẫn dắt sẽ giúp chúng em thấy được tia sáng trí tuệ trong đại dương kiến thức.
Kính thưa các thầy cô, lời dạy của thầy cô như gió xuân và mưa rào nuôi dưỡng trái tim của chúng tôi. Cuối cùng, chúng em xin được gửi lời chúc chân thành nhất đến các thầy cô đáng kính, chúc thầy cô luôn vui vẻ, hạnh phúc!
Bài văn số 3- Hoa biết ơn giọt sương, chim ưng biết ơn bầu trời
Hoa biết ơn những giọt sương, chim ưng biết ơn bầu trời, còn chúng em biết ơn ngôi trường sắp phải chia xa.
Mới đó mà đã 3 năm sắp trôi qua, em không bao giờ quên niềm hi vọng mà các thầy cô đặt vào thế hệ chúng em, phải là những cánh chim tung bay trên nền trời tự do.
Thầy ơi, tóc thầy dạo trước vẫn còn đen, bây giờ đã có thêm vài sợi bạc. Em biết những sợi tóc bạc này đều là vì lo nghĩ cho chúng em. Chớp mắt chúng em đã tốt nghiệp, sau này có công việc, cuộc sống riêng nhưng chúng em không bao giờ quên công ơn của thầy. Thầy vui khi thấy chúng em tiến bộ, thầy buồn khi thấy chúng em ương ngạnh mắc lỗi.
Thầy ơi, chính thầy là người đã giúp chúng em tiến về phía trước. Chính thầy là người nâng đỡ ngọn hải đăng của cuộc đời em bằng đôi vai khiêm nhường. Chính thầy là người viết nên những chương tuyệt vời nhất của cuộc đời trên con đường trưởng thành của em. Thầy ơi, cảm ơn thầy, không có thầy thì làm sao chúng em có được ngày hôm nay?
Mọi thứ tưởng như mới bắt đầu nhưng chớp mắt, chúng ta sắp phải nói lời chia tay nhau. Tạm biệt thầy, thầy đã cho chúng em tình yêu và ánh nắng. Tạm biệt thầy, thầy đã cho chúng em chất dinh dưỡng của cuộc sống. Những bông hoa biết ơn ánh nắng, vì ánh nắng làm cho chúng nở rộ một cách tinh tế. Những chú chim biết ơn bầu trời, vì bầu trời cho phép chúng sải cánh bay lượn. Điều chúng em muốn cảm ơn nhất là thầy cô, vì thầy cô đã dành tất cả trí lực và tình cảm cho chúng em. Cuối cùng, chúng em xin được kính chúc các thầy cô luôn vui khỏe, hạnh phúc!
Bài văn số 4- Đèn thắp lặng lẽ trong đêm tối, cửa sổ thầy sáng suốt đêm
“Đèn thắp lặng lẽ trong đêm tối, cửa sổ thầy sáng suốt đêm. Mỗi khi em đi ngang qua cửa sổ thầy, ánh sáng rực rỡ chiếu vào tim em…”.
Em không phải là ca sĩ nên không thể hát tặng thầy bằng những bài ca hay nhất. Em không phải là họa sĩ nên không thể miêu tả cảnh thầy đang làm việc. Và em không phải là nhà thơ nên không thể ca ngợi thầy bằng những câu thơ hay. Em chỉ là một học sinh bình thường nên em chỉ có thể thầm cảm ơn thầy trong lòng.
Em không thể nào quên thầy cô đã cùng chúng em học bài mỗi sáng, cùng ra sân chơi trong giờ nghỉ. Hay những khi thầy cô giảng bài lạc cả giọng nhưng vẫn cố gắng cho đến khi hết giờ.
Khi chúng em thất bại, thầy cô là người căng buồm để chúng em tiến về phía trước. Khi chúng em thành công, thầy cô chia sẻ niềm vui ấy trong sự hân hoan. Khi chúng em mắc lỗi, thầy cô kiên trì, điều chỉnh hướng đi cho chúng em. Đôi khi các thầy cô vừa là người giáo viên, vừa là người bạn tốt của chúng em.
Công việc nào cũng có khó khăn, áp lực nhưng thầy cô đã chọn cách nở nụ cười thật tươi để đối mặt với chúng. Chính điều này đã truyền cho chúng em động lực học tập, không được gục ngã. Nhân ngày trọng đại như ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, chúng em chỉ mong thầy cô luôn khỏe mạnh và tiếp tục truyền lửa cho các thế hệ học trò.
Bài văn số 5- Trái tim sáng rực như kim cương vì luôn biết ơn tình yêu
Cây cỏ biết ơn mùa xuân nên có cuộc sống muôn màu trong nắng. Cây con biết ơn nắng nên có trái ngọt dồi dào. Chim có cánh bay vì nhờ ơn trời. Còn trái tim sáng rực như kim cương vì luôn biết ơn tình yêu. Mỗi chúng ta phải học cách biết ơn, biết ơn cha mẹ, biết ơn người thân và càng biết ơn thầy cô.
“Con tằm mùa xuân chết đi cũng không hết lụa. Ngọn đuốc sáp sẽ không khô cho đến khi hóa thành tro bụi và nước mắt”. Thầy cô chính là người đã dành rất nhiều thời gian, sức lực để dạy dỗ chúng ta. Từ những đứa trẻ bập bẹ đến những học sinh trưởng thành. Từ chú chim khát nước đến chú đại bàng bay cao. Từ người thường đến chuyên gia. Nó đóng một vai trò xuyên suốt toàn bộ lịch sử phát triển của nền văn minh nhân loại. Mọi người đều đồng ý rằng: Sự phát triển của xã hội phụ thuộc vào giáo dục và sự phát triển của giáo dục phụ thuộc vào giáo viên. Chính sự lao động thầm lặng và cần cù của hàng nghìn thầy cô đã mang lại sức sống cho nền văn minh nhân loại. Vì vậy chúng ta phải học cách biết ơn thầy cô.
Tình thầy trò là một loại tình yêu nghiêm khắc nhất, quý giá và cần được trân trọng nhất trên đời. Khi chúng ta mắc lỗi, thầy cô đã dạy dỗ, uốn nắn giúp chúng ta hiểu được đâu là đúng, đâu là sai. Khi chúng ta gặp khó khăn, thầy cô cũng là người giải thích cặn kẽ mọi thứ giúp học sinh vượt qua chướng ngại. Chúng ta đồng hành cùng nhau, hỗ trợ, cổ vũ nhau giống như một gia đình. Vì vậy chúng ta phải học cách biết ơn thầy cô.
Các bạn ơi, dù chúng ta gặp phải khó khăn gì, thầy cô luôn cùng chúng ta đối mặt. Giống như người ta vẫn thường nói “Một ngày là thầy, cả đời là cha”. Ở đây, chúng con xin gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Con cảm ơn thầy cô! Con cảm ơn thầy cô vì tất cả những gì thầy cô đã làm cho chúng con!”
Vậy lòng biết ơn là gì?
“Lòng biết ơn” là bản chất bẩm sinh của một con người, là lương tâm không thể phai nhòa, là biểu hiện của nhân cách lành mạnh mà những người thành đạt trong xã hội hiện đại cần có. Một người thậm chí không biết biết ơn chắc chắn sẽ có một trái tim lạnh lùng và vô tâm. Anh ta sẽ không bao giờ trở thành người có ích cho xã hội. “Lòng biết ơn” là sự bày tỏ tấm lòng với ân huệ, tình cảm mà người khác đã dành cho mình. Học biết ơn là cách để phủi bụi tâm hồn và không để cho tình cảm bị tê liệt. Học biết ơn là ghi nhớ những điều nhỏ nhặt mà trong lòng mãi mãi không thể đền đáp được.
Các bạn ơi: “Một viên phấn gió thổi hai tay áo. Bục cao ba thước quanh năm nắng mưa, giọt mồ hôi không ngừng rơi”. Chúng con xin được tri ân các thầy cô!
Bài văn số 6- Những chiếc lá bay lượn trên bầu trời tạo thành một mảnh tri ân
Những chiếc lá bay lượn trên bầu trời tạo thành một mảnh tri ân. Đó là lòng biết ơn của cây đại thụ đối với mảnh đất đã nuôi dưỡng nó. Những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh dệt nên những bức tranh cảm động. Đó là lòng biết ơn của đám mây trắng đến Trái Đất nuôi dưỡng nó. Lòng biết ơn làm cho xã hội thêm nhiều màu sắc, làm cho tình bạn chân thành tồn tại, giúp con người hiểu được ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Qua đây, em xin gửi lời cảm ơn tới các thầy cô và các bạn cùng lớp.
Cảm ơn thầy cô đã cho em động lực tiến về phía trước. Cảm ơn thầy cô đã cho em đôi cánh để bay. Cảm ơn thầy cô đã chỉ cho em hướng đi của cuộc đời. Tình cảm mà thầy cô dành cho chúng em dịu dàng, mềm mại như hoa nhài tỏa hương thơm mát. Trắng và đẹp như dòng nước ấm thấm vào tâm hồn. Như tiếng mẹ gọi con về, làm cho tâm hồn của chúng ta không còn cảm thấy cô đơn. Nhưng cũng như cơn gió xuân, cho ta sự êm dịu mát lạnh.
Em vẫn còn nhớ cảnh thầy Chung căn dặn trong buổi đi thi học sinh giỏi Văn, nhớ cảm giác vui mừng của thầy Tấn khi lớp được giải Nhất văn nghệ. Và cả vẻ mặt lo lắng của cô Nguyên trong giờ thể dục khi lỡ có học sinh nào đó bị vấp ngã. Với thầy cô, bục giảng chính là mảnh ruộng để gieo mầm, ươm cây và trao cho chúng em thật nhiều tri thức.
Em cũng rất biết ơn các bạn cùng lớp, những người qua đường quan trọng trong cuộc đời em. Các bạn giống như mặt trời, làn tan chảy dòng sông băng lạnh giá, đi vào trái tim tôi từng chút một. Để giờ đây tôi có thể vui chơi một cách sống động, thoải mái nhất. Chúng ta đã cùng nhau khóc, cùng cười, và cùng đau đớn. Nhưng sau cơn mưa, ánh nắng vẫn không thể tắt trên nụ cười của chúng ta. Cảm ơn các bạn cùng lớp đáng yêu của tôi! Tôi sẽ không bao giờ quên những lời chào hỏi quan tâm khi tôi ốm. Tôi sẽ không bao giờ quên những tràng pháo tay khích lệ của các bạn khi tôi kết thúc bài phát biểu của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên chiếc khăn giấy trắng khi tôi khóc. Tôi sẽ không bao giờ quên…
Trong những ngày cuối cùng bên nhau, tất cả chúng ta hãy cố gắng và phấn đấu hướng tới mục tiêu của mình nhé! Các thầy cô và các bạn, cảm ơn các bạn đã cùng tôi lớn lên, tôi sẵn sàng trân trọng những kỷ niệm đẹp này. Hãy để những bông hoa tri ân nở rộ trong trái tim này nhé.
Bài văn số 7- Có một nghề không trồng cây trên đất…
“Có một nghề bụi phấn dính đầy tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây trên đất
Lại nở cho đời những đóa hoa thơm ”
Trong cái tiết trời se se lạnh, cái lất phất của những cơn mưa cuối tháng 11, em bỗng nhận ra ngày 20.11 đã sắp đến rồi – ngày để mỗi chúng ta nói lời tri ân đối với các thế hệ thầy cô.
Ai là người dạy chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
Hai chữ Thầy Cô bình dị ấy cứ thiêng liêng dần trong kí ức, trong tâm hồn chúng em. Thầy cô là những kĩ sư tâm hồn, những người đang tạo ra cho xã hội, cuộc sống những sản phẩm là những Con Người. Để những sản phẩm của mình luôn chỉ là chính phẩm chứ không bao giờ là thứ phẩm, các Thầy, Cô đã lao động đến mức quên cả chính bản thân mình.
“Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ….
Người Thầy với những ước mơ, niềm yêu nghề cháy bỏng thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Thầy cô như ngọn hải đăng soi sáng bước chúng em đi. Thầy cô lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Thầy cô cho em niềm tin, niềm hi vọng. Thầy cô dạy chúng em học tập, biết yêu quê hương đất nước. Thầy cô là nguồn động viên tinh thần của chúng em.
Dòng đời vẫn cứ trôi, những chiếc đò hằng năm thầy cô vẫn cần mẫn chở khách sang sông, nhưng có lẽ chẳng mấy ai đã từng ngồi trên chuyến đò thầy cô chở lại không quay lại với hai chữ “biết ơn”. Biết bao lần gặp phải khó khăn và muốn từ bỏ ước mơ thì những lời nói và bài học thầy cô chia sẻ cho em chính là động lực vực em đứng dậy và cho em niềm tin để bước tiếp. Đó chính là niềm tin chiến thắng.
Ngoài ra bạn cũng có thể tham khảo:
Ngày 20 tháng 11 sắp tới rồi, chúng em xin gửi tới thầy cô muôn vàn lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc thầy cô luôn thành công, hạnh phúc trong cuộc sống và có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục chèo lái những chuyến đò qua sông.
Ý kiến bạn đọc (0)